SẼ MỘT NGÀY
Kể từ khi cơn đau quốc biến
Nửa bên nầy đau điếng hồn côi
Bầu trời sụp đổ mất rồi
Khoảnh khắc ác mộng ôi thôi hãi hùng
Kẻ bên tê từ rừng xuống phố
Đem đau thương đổ xuống miền Nam
Người dân ngơ ngác bàng hoàng
Bỗng nhiên gánh lấy muôn ngàn oan khiên
Có ngờ đâu tự nhiên thành “ngụy”
Tội chi ri? khổ lụy bao người
Đuổi nhà cướp đất khắp nơi
Chồng cha “cải tạo”cuộc đời tối tăm
Trong tủi nhục mười năm đày ải
Nhưng lòng ta vẫn mãi trung trinh
Bao nhiêu năm tháng của mình
An dân bảo quốc giữ gìn tự do
Bởi vận nước cam go hoạn nạn
Do đồng minh đổi bạn thành thù
Ta đành mang nhục thiên thu
Đọa đày khổ ải trong tù bất nhân
Dù phải chịu thân tàn ma dại
Bị cai tù chửi mãi “ngụy quân”
Nhưng ta vì nước vì dân
Có đâu như kẻ bán thân cho Tàu
Sẽ một ngày đổi màu thay áo
Mùa thu về lá rụng chơi vơi
Vàng bay phấp phới ngập trời
Là lúc dân Việt sống đời tự do
Trăng thanh bình trải cho trăm họ
Phá nhà tù xóa bỏ xiềng gông
Gấm hoa tô điểm non sông
Nhà nhà hạnh phúc muôn phần sướng vui.
Tống Phước Kiên (February 2021)
Thích bài này:
Thích Đang tải...
Có liên quan
Bài này đã được đăng trong
Tin Tuc Nội Bộ. Đánh dấu
đường dẫn tĩnh.