– MỘT BÀI THƠ KHÔNG TÊN !
Tác giả : Cố Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu .
– Tôi ! Tổng thống giữa giáo đường đổ nát .
Như người con tìm về mái nhà xưa .
Khói lửa chiến binh tội ác chẳng chừa .
Dù thánh địa La Vang , đài Đức mẹ .
Ngự trên cao Chúa cũng buồn lặng lẽ .
Trời về chiều vắng vẻ vạc kêu thương .
Còn anh linh dờ dật những đêm trường .
Người chiến sĩ quên mình vì Tổ quốc .
Máu của họ thấm sâu vào mặt đất .
Thịt cùng xương trộn lẫn với non sông .
Đã hòa hợp vào linh hồn đất Việt .
Lại cầu nguyện cho những trang anh kiệt .
Mãi nằm đây trên đất Quảng Trị này .
Và những người đang chiến đấu hăng say .
Xin nhận lấy lời con đang cầu khẩn .
Đến với Chúa tôi mang vòng tang trắng .
Của trẻ thơ và góa phụ khóc chồng .
Cùng đồng bào chạy giặc khắp non sông .
Nếu trừng phạt Martino (tôi) xin gánh chịu .
P/s
* Bài thơ trên là của Martino : Nguyễn Văn Thiệu .
– Một lần ra tận chiến trường Quảng Trị khốc liệt . Tổng thống đã đến nhà thờ La Vang đổ nát để cầu nguyện . Sau đó Tổng thống đã viết vào quyển nhật ký của ngày bài thơ trên .
Bài này đã được đăng trong
Tin Tuc Nội Bộ. Đánh dấu
đường dẫn tĩnh.
Bạn phải đăng nhập để bình luận.