“Đã bấy lâu nay bác đến nhà Trẻ thời đi vắng chợ thời xa “ Nguyễn Khuyến
Thứ bảy 7-14-2012, Lê hữu Nghĩa một mình lái xe 6 tiếng đến chỗ tôi lúc chiều tối. Tay bắt mặt mừng. Nghĩa gầy, trán hói , râu tóc bạc trắng. Mừng thì rất mừng mà cũng không tránh khỏi ngậm ngùi.
Buổi tối, Nghĩa nước lạnh, tôi bia Corona ngồi kể chuyện xưa. Lần trước tôi gặp Nghĩa là năm 1985, tại ngã tư Phú Nhuận, khi Nghĩa đang trên đường đạp xe từ Quận 7 về Bình Dương. Đến khuya, câu chuyện chưa muốn chấm dứt nhưng Nghĩa đã mệt mỏi nên đành phải đi nghỉ.
Sáng sớm Chủ nhật, tôi chưa rửa mặt bước xuống phòng khách đã thấy Nghĩa ở đó. Nghĩa bảo dậy sớm quen rồi. Bèn bày bộ đồ trà ra khề khà. Nghĩa lấy camera ra thu hình tôi. Tôi không coi lại cái video đó xem mình ra sao. Đến hôm sau Nghĩa về đến nhà, post lên cho cả Khóa 1 coi, tôi mới thấy mình xấu xí. Thế mà nhiều bạn trông thấy lại mừng.
Chiều Chủ nhật, tôi và Nghĩa lái xe tới nhà Trần ngọc Thạch, cách chừng 45 phút. Nếu không có Nghĩa xuống chơi, tôi không hề biết có một Khóa 1 ở đây và nếu tôi có gập Thạch ở đâu đó thì cũng không biết là bạn K1 mình. Gặp Thạch, thoạt nhìn thấy lạ nhưng đồng thời có cảm giác thân quen. Xưa Thạch ở Hải Cảng, Nghĩa ở Quận 4 gập nhau luôn nên bây giờ vẫn tao mày rào rào. Chị Thạch còn nói : ” Bữa nào tui lên ông Nghĩa quậy một bữa.“
Cháu ngoại của Thạch, bé Tâm An 9 tuổi rất xinh xắn dễ thương, đai đen Thái Cực Đạo có hơn chục cái huy chương vô địch. Cô bé giỏi võ thế mà đôi bàn tay mềm mại như bay trên phím đàn. Triệu Minh trong Cô Gái Đồ Long liệu có được như thế không ?
Nghĩa muốn mời 2 cặp vợ chồng Thạch và vợ chồng tôi đi ăn tiệm. Tôi nhất định phản đối, đòi tất cả về nhà tôi để được biểu diễn món Dê xào lăn. Dọn ra, mọi người khen tíu tít. Chẳng biết có ngon thật không, nhưng tôi thấy hài lòng vì chính tay đã làm tất cả : xắt thịt, cắt hành, giã sả, xào nấu.
Đầu tháng 6-2012, Nghĩa đã hát bài Ta Có Còn Yêu tại buổi họp mặt CSQG Minnesota. Thực ra, Nghĩa đã đặt lại lời ca bài Koibi Toyo ( Hận tình trong mưa) và muốn hát chung với Ta Có Còn Yêu thành Liên khúc. Nhưng không có ai hát chung nên hôm ấy Nghĩa hát một mình. Vì thế tôi đã chuẩn bị in sẵn bài Liên khúc này và cùng hát Karaoke với Nghĩa. Nghĩa và tôi còn hát thêm bài Cho Người Tình Lỡ. Nghĩa dùng hai bài này làm nền cho video tung hình tôi lên mạng.
Sáng thứ hai, chuẩn bị ra về. Có 3 cây mai nhỏ do chị Thạch ươm trồng, cho Nghĩa chiều qua. Nghĩa đòi để lại cho tôi cây lớn nhất. Tôi không chịu, đòi Nghĩa phải mang đi cây lớn nhất. Nhưng cuối cùng tôi phải chịu thua. Hai “ thằng” lúi húi loay hoay bứng cây mai ra một đồ đựng nhỏ, ém đất cho đầy, bưng ra xe. Xong, Nghĩa cười, nói : “Thôi, bye. Hẹn gập lần tới ở Đại Hội 50 năm Học Viện.”
“50 năm”. Tôi thấy mơ hồ quá, biết có hay không. Tôi lặng lẽ bắt tay Nghĩa, lòng bùi ngùi.