Căn Nhà Nhỏ và Gia Đình K1 Tưởng Niệm Tháng TƯ Đen.

NHẬT KÝ THÁNG TƯ

OIP (4)

Tờ lịch Tháng Tư lại đến rồi
Ngày Ba Mươi, nhớ lại buồn ơi !
Nhớ khi lệnh xuống tan hàng ngũ
Ngơ ngác nhìn nhau nước mắt rơi

Những tưởng từ đây chinh chiến tan
Người người cả nước sẽ hân hoan
Ngờ đâu bên thắng từ phương bắc
Sớm lộ nguyên hình lũ ác gian

Người lính miền nam nghĩ thoáng thôi
“Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi” (1)
Ngày tàn cuộc chiến còn sống sót
Đâu nghĩ ngục tù giăng khắp nơi

Mang thân tù tội mấy ai về
Rừng thẳm suối hoang ngỡ bến mê
‘Lao động vinh quang’ đời lao cải
Bao người xác gởi chốn sơn khê

Nhưng cũng đành thôi kiếp đoạn trường
Công hầu khanh tướng mộng đành buông
Nghĩ mình xấu số đời đen bạc
Tình nghĩa đồng minh thật chán chường

Hôm nay đất khách tháng tư này
Cờ rủ ngoài đường gió khẽ lay
Trời chẳng mưa sa mà mắt ướt
Bạc đầu quốc hận gió mây bay

Rồi sẽ một ngày trở lại thôi
Vinh quang ngày ấy rạng môi cười
Cờ vàng rực rỡ trên quê cũ
Ta sẽ mừng vui mắt lệ ngời

(1): Câu thơ cổ của Vương Hàn đời nhà Đường bên Trung Quốc

TOÀN NHƯ

RŨ SẠCH BỤI TRẦN

Trời tháng tư mây chiều bay lãng đãng
Mưa buị giăng mắc phố vắng thưa người
Con đường xưa mang tên kẽ xa lạ
Hàng cây cao nghiêng bóng đứng rũ rười
Em đi rồi ngày vui chưa thấy đến
Để hoa bướm chờ đợi suốt mùa xuân
Non nước ngút ngàn bàn tay nhỏ bé
Hận quân thù ai nỡ giận cố nhân
Về đây em cho một lần hoà giải
Xoá hết niềm đau lỗi hẹn bất thành
Tuổi trẻ nào chẳng mang đầy lý tưởng
Ước nguyện lòng xây mộng đẹp ngày xanh
Em về đây như nàng tiên huyền diệu
Giải hương thề giao ước buổi chia phôi
Rũ sạch bụi trần ân tình duyên nợ
Vuông tròn nghiệp dĩ thảnh thơi cuộc đời

Phiến Nguyễn

THÁNG TƯ BUỒN

Nhìn quê hương niềm đau thương chất ngất
Thành phố buồn không một bóng người thân
Buông tay súng cuộc đời đành lỗi hẹn
Tôi bơ vơ như một kẻ thất thần
Cưả nhà tan hoang xóm làng hiu quạnh
Ngọn lửa nào thiêu đốt cả đình chùa
Ngôi thánh đường loang lỗ khung than sắt
Lòng rủ rười bao đắng xót cay chua
Con đường hoa phượng ngã nghiêng sỏi đá
Bóng dáng xưa tha thướt bước về đâu
Aó mới mùa xuân em may đã mặc ?
Khi chiếc cầu gảy nhịp giữa đêm thâu
Góp thương yêu xin trao về chốn cũ
Chút hương tình tha thiết cuả trời xuân
Và em tôi người em chưa gặp lại
Đã lâu rồi xuôi ngược bước phong trần
Thời gian trôi theo dòng đời phiêu bạt
Bao năm qua xa vắng chốn quê nhà
EM về đâu giữa đất trời dâu bể?
Ánh mắt thơ ngây còn có nhạt nhòa ?

Phiến Nguyễn

CON TRĂNG THÁNG TƯ 

Đêm qua trăng rọi xuống đời
Vòi em trả mối tình rơi thuở nào
Trời cao lấp lánh nghìn sao
Hồn em giông bảo… đảo chao… bồi hồi…
Đường trần gió bạt sóng nhồi
Thương trăng vẫn sáng một trời thủy chung
Nửa trăm năm! Ôi… trùng trùng…
Tóc tơ ngổn ngang… tương phùng bi ai…
Trăng buồn trăng khuyết hình hài
Tháng Tư khàn giọng khóc ngày ly tan
Buốt xương cái thuở ngọc ngà
Chỉ xin trăng dải lụa là làm riêng
Đêm dài quấn lấy nỗi niềm
Nợ trăng em sẽ đáp đền kiếp sau..

Điệp Nông

HẬN SÀI GÒN

Hận nước chưa nguôi tuổi đã già
Sài Gòn nỗi nhớ khó phôi pha
Câu thơ vận khổ chua men rượu
Khúc nhạc cung ai đắng vị trà
Đất khách ngậm ngùi thân viễn xứ
Quê người mòn mỏi kiếp vong gia
“Quốc thù vị báo đầu tiên bạch
Kỷ độ Long Tuyền đới nguyệt ma”* .

LHN

*thơ Đặng Dung

Ngày 30 tháng 4 là ngày mà CSVN gọi là ngày Giải Phóng trong khi người Việt hải ngoại lại coi là ngày Quốc Hận . Nếu gọi cho đúng với cả dân tộc Việt Nam , trong cũng như ngoài nước , thì phải gọi đó là Ngày Quốc Nhục . Vì chính ngày nầy CSVN đã viết ra một trang ô nhục cho Lịch Sử Việt Nam .

Ngày Quốc Nhục

“Quang vinh” khỉ mốc ! Non sông hỡi !
Giải phóng quái gì ! Tổ quốc ôi !
Xáo thịt đồng bào tim quỉ dữ
Nồi da dân tộc vuốt chồn hôi
Đánh cho Trung Cộng còn khua mỏ
Khiến bởi Liên Sô cũng múa môi
Tô vết chàm lên trang sử Việt
Chỉ là Ngày Quốc Nhục mà thôi .

LHN

THÁNG TƯ ĐEN

 Làm sao quên được tháng tư đen?
Mù mịt trời Nam dập tắt đèn
Đâu dễ nuốt hờn dầu một phút
Khó mà nguôi hận dẫu bao phen
Giang sơn thuở trước vang hào kiệt
Xã  tắc   từ   nay loạn   lũ   hèn
Tóc bạc mừng nhau nơi viễn xứ
Đồng thuyền,đồng hội đã từng quen.

LÊ VĂN THUẬN (Cóc Biển)

Thiên đường XHCN.

Bốn chín năm ròng ngưng chiến tranh
Việt Nam phát triển đến tanh bành
Làng trên xóm dưới rợp màu đỏ
Quần lót ghế ngồi cũng đỏ tanh

Nón cối tai bèo đâu mất hết
Dép râu dép lốp biếng vô thành
Công viên, chùa, tượng dựng lên khắp
Nghỉ dưỡng công trình mở cạnh tranh

Phố thị mưa về dân ngập lụt
Thôn quê nắng đến đật khô cằn
Đầy đường vé số người đi bán
Ùn tắc giao thông bò trắng răng

Đói khổ làm thinh ai dám nói
Coi chừng hó hé bắt giam ngay
Tuyên truyền chống phá nhà nước tốt
Cải tạo muốt mùa hết thày lấy

Trường học chuyên đào chính trị học
không đáp ứng khó ra trường
Lời ăn tiếng nói theo lề Đảng
Đỉnh cao trí tệ phải am tường

Gia đình được gọi là hộ khẩu
Ngôi nhà phải nói đây căn hộ
Ghi tên lạc hậu thay đăng ký
Sự cố cực kỳ nhớ nhét vô

Trên toàn thế giới ai cũng rõ
Việt Nam Xã Nghĩa đến coi chừng
Túi tiền không cánh mà bay đó
Cẩn tắc còn hơn tánh dửng dưng

Những ai còn chút tâm hồn Việt
Hãy nói dùm tôi ‘Thiên đường mù
Đừng nên mơ tưởng mà nên diệt
Cùng rỉ tai nhau diệt Cộng thù ./-

TQN .

  THÁNG TƯ ĐEN

Tháng Tư đen, cả nước thương đau !
Nửa thế kỷ non máu lệ trào.
Nát cửa tan nhà đời vất vưởng.
Không nơi trú ngụ sống lao đao.
Dân oan ức kiện quan không tiếp.
Mất đất đi thưa Đảng cấm vào.
Bốn chín năm con đường chủ nghĩa.
Việt Nam cộng sản phản đồng bào !
Tuyến Lê Sydney
Apr 9-24

QUÊ HƯƠNG LẬN ĐẬN

Ta trải qua cuộc đời đầy biến động
Từ bé thơ lửa đạn dậy khắp nơi
Quê hương nghèo lại tang tóc đầy vơi
Đêm liền đêm hỏa châu rơi buồn thảm

Tiếng đì đùng vọng về từ xa thẳm
Khắp xóm làng vành tang trắng đau thương
Những trẻ thơ ngơ ngác buổi đến trường
Đi vội vã trên đường đầy lính trận

Ta lớn lên trên quê hương lận đận
Cuộc tương tàn lan rộng khắp non sông
Để mẹ cha lo lắng mãi chất chồng
Con vừa lớn đã vào trong khói lửa

Trời miền nam đạn réo hồn từng bữa
Tháng tư về trời tối giữa ban trưa
Đời tự do mất trắng thật chẳng ngờ
Ta bị hành đến lên bờ xuống ruộng

Đời ấm êm bỗng tan theo gió chướng
Bao hận thù trút xuống kẻ sa cơ
Bị truy bức đói khổ đến vô bờ
Bên thắng cuộc vẽ vời theo ý muốn

Mất nước rồi lòng ta đầy sầu muộn
Lìa quê cha tìm cuộc sống lưu vong
Vì tự do đành từ biệt người thân
Mang tổ quốc trong lòng đi viễn xứ

Việt Nam chừ đang mất dần mọi thứ
Mất chủ quyền mất dân chủ tự do
Bao nhiêu năm vẫn tìm kiếm mày mò
Quanh quẩn mãi chỉ vì lo giữ ghế

Quá đủ rồi đã phí nhiều thế hệ
Nước khó nghèo mà ngạo nghễ sân si
Ôm khư khư chủ nghĩa có ích gì
Để dân tộc đắm chìm trong lạc hậu.

TPK

Tháng Ba 2024
Tưởng Niệm 30-4-75

Bài này đã được đăng trong Tin Tuc Nội Bộ. Đánh dấu đường dẫn tĩnh.