Hai anh phế binh, một Bắc một Nam, ngồi nhậu trước hiên căn nhà tranh. Anh phế binh Nam nói:
– Tao mới được bạn ở Mỹ gởi về cho chút tiền, nên gọi mày sang đây uống với tao một ly; hồi trước mình đánh nhau, nhưng bây giờ mày vừa là bạn cùi, vừa là hàng xóm của tao. Nếu mày không chê rượu mua bằng tiền của “bọn đu càng” thì cứ uống thoải mái.
Anh phế binh Bắc cầm ly rượu đế đưa lên ực một cái rồi nói:
– Cậu cứ nói thế. Cái lũ chửi “bọn đu càng” đó cũng thèm đu càng sang Mỹ bỏ mẹ đi chứ lị…
Anh phế binh Bắc ực thêm một hớp rượu nữa rồi thở dài tiếp:
– Cậu còn có bạn ở tuốt bên kia quả đất nhớ đến, lâu lâu gởi cho ít tiền; chứ cái lũ đồng chí của tớ bây giờ nó ăn cả xương cốt đồng chí của mình. Nhục !
Anh phế binh Nam kéo một hơi thuốc, nhả khói mù mịt, không nói gì. Anh phế binh Bắc quơ tay quạt khói thuốc, làu nhàu:
– Tớ nghe cậu ho suốt đêm mà hút kinh thế!… Địt mẹ! Bây giờ tớ biết bộ mặt thật của chúng thì đời tớ tàn rồi….
Anh phế binh Nam gật gù:
– He he… tao là thằng thua trận, tao không có ý kiến.
– Cậu thua đéo gì! Tớ đây mới thật là thua. Giữa lòng chế độ, người dân Sài Gòn vẫn dám đứng ra tổ chức giúp đỡ công khai những thương phế binh… nguỵ thì biết ai thua ai thắng rồi. “Nguỵ” chết gần nửa thế kỷ rồi mà văn hoá nguỵ, nhạc nguỵ vẫn nuôi sống được khối người… Ha ha… giờ nó nói bỏ cái từ “nguỵ” rồi đó…
Anh phế binh Nam nhướng mắt:
– Mày nghĩ chúng nó công nhận VNCH thật à? Hết… “nguỵ” thật à?
Anh phế binh Bắc đưa hai tay lên trời:
– Hết… đéo! Chừng nào chúng nó bế cậu về nuôi nấng chăm lo đầy đủ thì mới thật là hết… nguỵ, nhá; còn không thì đừng ai tin VC như tớ đã tin nhá!
FB: Ngo Du Trung
Thích bài này:
Thích Đang tải...
Có liên quan
Bài này đã được đăng trong
Tin Tuc Nội Bộ. Đánh dấu
đường dẫn tĩnh.