Khóa 10 SQ/CSQG không có đêm lễ gắn Alfa truyên thống dưới ánh lửa bập bùng trong bộ tiểu lễ quỳ ở vũ đình trường TTHL/CSQG Vũng Tàu vì phải khẩn cấp di chuyển về Học Viện tránh tình trạng hoang mang của dịch bệnh đau màng óc làm khóa sinh lo sợ (có khóa sinh đột tử). Về Học Viện, K10 chúng tôi được lệnh tự…gắn Alfa cho mình .
Tất cả đã sắp đặt những toan tính rộn ràng cho buổi ấy…thằng về miền tây, thằng về miền trung hỏa tuyến, kẻ về nẻo phố hay cao nguyên. Hãy tưởng tượng vòng tay thương yêu của cha mẹ già em gái, ánh mắt rạng rỡ hạnh phúc của người yêu nụ cười chia sẻ reo vui của bạn bè…vv cũng đủ làm tâm hồn người trai trẻ bâng khuâng héo hắt bởi hụt hẫng tương phùng sau bao ngày cách biệt cho cuộc dấn thân đầu đời vào binh lửa .
Thế mà , sau kỳ hiến máu (mỗi svsq hiến 150cc) chúng tôi được 48 giờ phép sau khi được hưởng một bữa ăn thịnh soạn có bò bít tết trứng ốp la săn quých trét bơ cà phê sữa và một trái chuối… Thằng Sinh phóng lên chuyến xe tốc hành về cao nguyên Pleiku (chắc chắn nó hạnh phúc với gia đình) trở xuống nó mang cho tôi một chiếc áo thổ cẩm của người Thượng mà tôi thường ao ước và một bịch cà phê chưa xay gần 2 ký (thiệt là phiền phải năn nỉ mấy em ở CLB xay cho hoài, và trong Đại Đội chỉ một ít thằng ghiền nên ngày xập tiệm tôi phải bỏ cà phê chạy lấy người) .
Mới hơn 10 giờ sáng, ánh dương quang rực rỡ mang một bầu không khí ấm áp lan tỏa đến không gian tưng bừng náo nhiệt của đám sinh viên đang rộn ràng hạnh phúc với gia đình người thân bên bánh mứt của ngày mùng 2 tết ở vườn tao ngộ. Trốn thực tại lẻ loi bên ly cà phê khói thuốc ở Câu Lạc Bộ trong tiếng hát Ngọc Cẩm Nguyễn Hữu Thiết thả hồn đưa tôi về hoài niệm của tình tự quê hương nào đó xa xưa. Thằng Hải ùa vào vực tôi dậy như một cơn lốc xoáy …”mày ra vườn tao ngộ với tao ngay bây giờ…nhanh lên…” thấy gương mặt hắn có vẻ rạng rỡ nghiêm trọng “có gì… vậy mày?” “còn hơn trời sập, tao mới quen 2 em rất đẹp, tụi nó chờ ngoài kia, tao để mày con chị tao xí con em rồi nhé “.
Tâm tư chúng tôi cũng rộn ràng xao xuyến với ánh nhìn triu mến buổi tương phùng khi nàng hất ngược cặp kính đen lên mái tóc dài óng ả phủ bờ vai trên chiếc ao thung vàng bó sát eo thon với chiếc quần hippy ống rộng cùng chiếc thắt lưng to bản của bộ đồ thời trang theo hình tượng hiện sinh của ca sĩ Pháp nào đó. Để từ đó chúng tôi có những buổi chan hòa hạnh phúc nơi phố phường Sài Gòn hoa lệ cùng nàng thay đổi hình tượng theo mong muốn của tôi trong những chiếc áo dài tha thướt nhu mì bên bộ tiểu lễ kaki dày cộm tuôn đổ mồ hôi của tôi giữa trời trời Sài Gòn nóng bức, dìu nhau nhẹ bước trên những con đường cây dài bóng mát , dừng lại ở những quán kem rạp xi nê hay len lỏi vào hẻm nhỏ thưởng thức nhũng món ăn bình dân.
Và bộ mặt thật của niềm hạnh phúc chan hòa mà các chàng tuổi trẻ vốn dòng hào kiệt đều mơ ước chiêm ngưỡng đó là cái giá phải trả cho “hạnh phúc tăng cao nỗi buồn đến mau mau” khi chàng tuổi trẻ vung tay bạt mạng xua đuổi những đồng tiền ít ỏi trong túi ra đi không hối tiếc để phải trả giá cho những lần ký vào sổ vàng đại đội của ông chủ nhà mồ (chủ cho vay) với 15% phân lời (tối đa 4 ngàn và phải thanh toán trong kỳ lương tháng tới mới được mượn tiếp, để rồi ông chủ đã mất số tiền khổng lồ vì ngang nhiên bị quịt nợ từ hàng trăm SV/K10 của ngày xập tiệm mắc toi).
Gần 2 giờ sáng, từ vòng đai phòng thủ chúng tôi kéo quân về cao ốc đại đội để tạm ngả mình lên chiếc giường nệm êm ái với nguyên trang phục tác chiến còn thấm đẫm sương đêm để nhanh chóng thiếp đi trong giấc ngủ mệt mỏi rã rời. Bỗng còi báo động rú lên thảng thốt xé màn đêm làm chúng tôi bật dậy với động tác nhanh nhẹn thuần thục trong bóng đêm dày đặc, đồng thời cùng tiếng nổ dồn dập giòn tan của các loại súng và tiếng pháo nổ chụp ầm vang từ hướng bắc gần kề đâu đó (Biên Hòa). Tôi phóng lại tủ dựng cây M16 lên giá chụp cây M79 với túi đạn 6 viên chống chiến xa (mới được sử dụng lần đầu) cài thêm 4 trái lựu đạn M67 gọn nhẹ (thay M26) trong tiếng soàn soạt hối hả của những bước chân ngoài hành lang với âm vang vũ khí đạn dược va chạm lách cách rộn ràng .
Băng qua Vũ Đình Trường thắp thoáng hàng trăm chiếc nón sắt của những chàng trai trẻ vũ khí tận răng vùn vụt chạy về vị trí chiến đấu của các SV 2 khóa 10 và 11 với hàng ngàn tay súng trong ngoài vòng đai phòng thủ. Phút chốc không gian trở nên im vắng khi bóng người mất hút trong sương đêm mờ mịt và chỉ còn là thời gian chờ đợi hiểm nguy đe dọa gần kề khi tiếng súng tiếng pháo vẫn đì đùng xa xa với những ánh chớp lóe sáng bùng lên từng hồi để thấy mọi vật sẽ tan vở nơi chiến trường khốc liệt … Nhìn quanh những chàng chiến binh không khó phát hiện sự thất vọng trên những gương mặt đăm chiêu tư lự, trên bước đi uể oải cúi đầu cùng ánh mắt nhìn xa vắng, ánh lửa lặp lòe của điếu thuốc rít liên tục trên môi. Tất cả tắt hẳn những nụ cười hồn nhiên của những ngày qua cùng nhau chia sẻ những niềm vui thú hoan lạc hay khó khăn của đề tài học tập hóc búa với bộ luật hình sự tố tụng hay điều tra tư pháp…vv , nhất là nỗi thất vọng đớn đau của những SV miền giới tuyến trong cơn lốc của biệt ly bất ngờ cùng gia đình người thân trong một sớm mai …!
Trời đã sáng tỏ, ánh dương quang rụt rè ẩn mình trong làn mây xám chiếu tia sáng yếu ớt phủ chụp một bầu không khí bi thảm xuống đất nước đang đi đến cuối đường oan nghiệt tang thương …9 giờ sáng tôi kéo quân rời bỏ vị trí phòng thủ như có linh tính (thật sự như vậy) để chừng 10′ sau hàng loạt đạn pháo từ những chiếc T54 của địch rền vang cày xới tan hoang khắp nơi trong Học Viện kể cả tuyến phòng thủ của tôi, những cao ốc 3 tầng là nơi chúng tôi trú ẩn an toàn cho loại đạn pháo nổ cao.
Có lẽ tôi là thằng SV cuối cùng rời Học Viện sau khi lệnh buông súng của tổng thống Dương văn Mình để về phòng trút bỏ bộ hoa màu đất thân yêu, ngậm ngùi vuốt nhẹ chồng sách mà tôi mua mỗi tuần về phép, tôi nghẹn ngào…thôi chúng mày hãy ở lại bình yên tao đi phép vĩnh viễn đây…và tôi nhét vào túi vải cuốn “the longest day” mới mua cùng chai dầu gió xanh mà má tôi dặn dò phải luôn mang theo mình bất cứ khi nào ….Rời Học Viện đúng 10 giờ 30 sáng 30 tháng 4 năm 1975 .
Bạn phải đăng nhập để bình luận.