CHUYỆN RUỒI BU_Đạt Nhân LVT

 

Thân gởi cụ Lão Bút cùng quí cụ thi hữu, thân hữu,

Cách đây vài tuần cụ Lão Bút gọi thăm hỏi sức khỏe của lão tôi. Hôm đó tôi trả lời: lại thêm bệnh đau đầu gối. Lão Bút khuyên tôi nên nhỏ nhẹ nói chuyện với đầu gối vì bấy lâu nay tôi chê không thèm nói chuyện với đầu gối. Sau khi nói chuyện với đầu gối ,đầu gối làm lơ và ra dấu là tôi nói phét (fake).Nói chuyện tào lao,chuyện láo mà nhiều người tin. Tôi tạm dịch là chuyện ruồi bu vì chuyện có tẩm mật ong nên ruồi bu. Và hôm nay đầu gối của tôi vẫn đau trở lại như thường. Tôi cảm tác bài thơ CHUYỆN RUỒI BU nầy thân gởi đến quí cụ đọc cho vui mà “cười ra nước mắt “nhân những ngày cuối tháng tư. Đồng thời nhờ quí cụ chỉ giáo giùm cách nói thế nào cho đầu gối nghe. Thân nhờ thi hữu Nguyên Đình mời giùm BS Thảng trị giùm bệnh câm điếc của đầu gối (BS đừng cho toa “dùi cui”, bệnh nhân đã dùng không hiệu nghiêm).

                 CHUYỆN RUỒI BU

         Đầu gối không kê để gối đầu

         Mà sao âm ỉ ngấm ngầm đau?

         Đã không Thái Thú quỳ phò Hán

         Mà chẳng Quan Nô quỵ lụy Tàu

         Bớt nhức vài tuần sau uống thuốc

         Qua cơn ít phút hết xoa dầu

         Nói gì đầu gối đều lơ cả  !

         Toàn chuyện ruồi bu đâu có đâu .

         ĐẠT NHÂN (aka K1-Lê Văn Thuận)
         Kính thư.

Bài này đã được đăng trong Tin Tuc Nội Bộ. Đánh dấu đường dẫn tĩnh.